Cô giáo của tôi

Mời bạn đánh giá

Cô giáo của tôi

Cho đến bây giờ, đã hơn 30 năm tôi học cùng cô nhưng những ký ức cũ ngày xưa vẫn cứ vọng về, cứ nhớ những câu chuyện cô kể, nhớ những khoảnh khắc cô đứng trên bục giảng và nhớ những lần cô phạt các bạn chưa ngoan.

Cô chủ nhiệm xinh xắn của tôi tên là Phụng- cô dạy toán cấp 2 và cô còn là một người mẹ hiền của 3 đứa con.

Hôm nay, trong thời khắc đặc biệt này, kỷ niệm 40m năm ngày  nhà giáo Việt Nam, tôi tìm lại những kỷ niêm xưa và hình ảnh của cô lại vọng về…

Cô đã đi xa chúng tôi và xa cả thế giới này vì một căn bệnh hiểm nghèo!

Cô giáo của tôi

Giờ nghĩ lại, trong số những cô giáo thầy giáo mà tôi gắn bó, hình ảnh cô cứ theo đuổi tôi vì những câu chuyên kể, những lời dạy của cô, ánh mắt trìu mến cũng như dáng đi nhỏ nhắn thoăn thoắt của cô. Trong vô vàn lý do thì lý do lớn nhất là tôi không còn cơ hội để gặp cô một lần nào nữa.

Nhà cô ở xa trường nhưng cô đến trường không có phương tiện. Không biết là cô không có xe hay cô không muốn đi thì tôi không rõ. Chỉ biết rằng cô hay đi nhờ xe của thầy giáo trong trường hoặc là cô đi bộ… Cô hay kể chuyện cho chúng tôi nghe về những nội dung của các cuốn sách mà cô đọc được, có những chuyện, nghe cô kể, chúng tôi chỉ biết khóc rấm rức vì thương cac bạn trong chuyện.

Hôm nay, trong dịp đặc biệt này, để tri ân thầy cô và nói lời cảm ơn chân thành nhất với cô giáo, tôi viết nên những dòng này để phần nào nhắc nhở mình rằng: Trong cuộc sống, hãy biết cho đi, hãy biết cảm ơn, và hãy buông bỏ đi những lỗi lầm của người khác và sống bao dung hơn, tích cực hơn mỗi ngày. Đừng vì những tiểu tiết vụn vặt mà làm cho bao người phải hệ lụy theo mình.

Câu chuyện cô giáo kể mà tôi khóc nhiều nhất hồi đó là chuyện ” Bức tường”. Tôi không còn nhớ tên tác giả, tôi chỉ nhớ cốt chuyện, và giờ đây, tôi sẽ viết lại nội dung này qua lời kể của cô giáo mà tôi đã chôn chặt trong lòng đã hơn 30 năm.

Cô kể rằng: có một gia đình sống với nhau đã bao năm và sinh được hai đứa con một trai một gái, xinh xắn và khỏe mạnh, những tưởng là cuộc sống hạnh phúc sẽ ngập tràn trong gia đình này, thế nhưng, đời không như chúng ta tưởng, sau một thời gian chung sống, hai vợ chồng không hòa hợp và họ chia tay nhau.

Khi sự việc xảy ra, bao phiên hòa giải vẫn không hàn gắn được do mâu thuẩn quá lớn nên tòa án thuận tình cho hai vợ chồng chia tay và hai đứa con được chia cho hai người chăm sóc và nuôi dưỡng. Cả hai đều chấp nhận theo phán quyết của tòa. Chị gái lớn ở với bố còn em trai ở với mẹ.

Khi giải quyết tài sản, cả hai thống nhất là ngăn đôi ngôi nhà họ đang ở và mỗi bên ở một nửa và chẳng liên quan gì đến nhau. Họ xây một bức tường cao và đi bằng hai lối khác nhau chẳng thấy mặt nhau nữa.

Hai chị em vì quá thương nhau mà chẳng làm được gì, chúng nhớ nhau mà bức tường thì cao quá không thể nói chuyện cùng nhau được. Cuối cùng, hai chị em đành phải bí mật khoét một lỗ tường và dán lên đó một bức tranh để bố mẹ không phát hiện ra.

Hằng ngày, chị em nói chuyện với nhau qua cái lỗ đã được khoét sẵn và cứ thế năm tháng trôi đi… cho đến một ngày…

ta co giao cu

Thằng em trai kêu đói mà chị thì chắng có gì cho em ăn cả mà cũng chẳng biết làm gì, em trèo lên trên ghế để lấy đồ và không may trượt chân ngã và em đã ra đi…

Khi cô giáo kể đến đây, nước mắt tôi giàn giụa và mãi cho đến tận bây giờ, cái cảm giác đó vẫn còn nguyên vẹn, bởi tôi thương hai bạn nhỏ trong câu chuyện này quá! Tôi cứ nói với lòng mình giá như bố mẹ của hai bạn nhỏ đó biết thương yêu con mình thì đâu đến nỗi…

Sau câu chuyện này, tôi tự hứa với lòng mình, dù sau này có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng là người cho đi và là người chịu đựng tất cả để đừng có ai phải đánh đổi. Đến mức mà tôi cứ tự hỏi tại sao có những ông bố bà mẹ chỉ biết sống cho mình mà không hiểu gì con trẻ cả.

Nếu là bạn thì bạn sẽ xử sự sao đây? Mình sẽ làm gì? Tất nhiên, mỗi người có một sự lựa chọn và có một cuộc sống riêng mà không ai giống ai được, khi vợ chồng không hòa hợp thì vẫn còn nhiều cách để mình hòa hợp hơn, đâu cứ phải nhất nhất không sống cùng nhau mới thỏa mãn.

Khi không còn sự lựa chọn nào khác vì nó quá căng thẳng thì không nói, nhưng nếu như mình tự soi xét lại mình, tìm hiểu kỹ các nguyên nhân và không đỗ lỗi cho nhau thì liệu có cùng nhau viết tiếp được những trang tuyệt vời của cuộc sống hay không?

bai van hay viet ve thay co giao

Và nếu như, mình hạ cái tôi của mình xuống và nói những lời yêu thương và lòng biết ơn thay bằng hận thù thì mình có làm được hay không? Hay là mình cứ khăng khăng cho mình là nhất trên đời? Tát cả đều từ ứng xử của mình hết bạn ạ!

Có những điều mà chúng ta cứ nghĩ là mình không làm được nhưng mình cũng làm được đó thôi đúng không? Và cũng có những lời nói hay mà chúng ta cứ nghĩ là sến súa, là không bao giờ mình có thể nói được nhưng mình luyện tập và mình cũng nói được đấy thôi. Tại sao mình không biết sống cho đi những điều hay, những điều tốt mà cứ khăng khăng nói ra những điều tiêu cực?

Một lời nói hay, thiện cảm, một tấm lòng rộng lượng và bao dung sẽ làm mềm biết bao con tim mà ai cũng có thể làm được, vậy thì tiếc gì mình không làm đúng không?

Cho đi là còn mãi, hãy nói lời yêu thương, hãy rộng lượng với những hành vi chưa tích cực với người khác và không chỉ trích, không bao biện hay đỗ lỗi cho ai cả. Mình làm chủ cuộc sống của mình và luôn phát triển mình, làm mới bản thân mình mỗi ngày bạn nhé!

Cảm ơn bạn đã đọc hết bài này!

Chúc các bạn hạnh phúc!

Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi-Cô giáo của tôi

Xem Thêm

[related_posts_by_tax title=""]

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: